Trùm chăn kín đầu, nó rên rỉ trong đau đớn. Tại sao đến bây giờ nó mới thấy cậu quan trọng với nó biết nhường nào? Tại sao đến bây giờ, nó mới nhận ra mình yêu cậu đến nhường nào? Tại sao đến bây giờ nó mới hiểu tình yêu của nó dành cho cậu còn lớn hơn cả cái tình cảm rung rinh của nó dành cho Tùng Kha và rằng nó yêu cậu hơn ai hết và rằng hơn bao giờ hết, nó khao khát được yêu cậu như bây giờ, hơn bao giờ hết, nó ước mong được nói với cậu rằng nó yêu cậu. Nhưng... lại hai từ “số mệnh”, chẳng bao giờ cho con người ta hưởng hạnh phúc trọn vẹn... Lúc nào nó cũng nghĩ về cậu, chỉ là nó phủ nhận suy nghĩ đó của mình mà thôi. Nó đã từng đinh ninh rằng cảm giác của nó khi ở cạnh Tùng Kha giống như cảm giác lúc bên cạnh cậu nhưng chỉ là lầm tưởng mà thôi. Cậu có thể thay thế anh nhưng không ai có thể thay thế được cậu trong cuộc đời nó và ngay cả trong trái tim nó.
Giá như nó đừng gặp cậu, giá như cái ngày người ta đến đón nó ở nhà tình thương, nó kiên quyết không đi thì có lẽ số phận đã không có cơ hội để trêu ngươi nó như vậy.
“Tin cậu chủ tập đoàn Fashin chết vì tai nạn giao thông được ghi nhận như một tin nóng. Vào sáng nay, tất cả các báo đều đã đặt bài này ở trang nhất. Tập đoàn Fashin sẽ do ai tiếp quản vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn. Liệu có phải vì sự cố này mà tập đoàn sẽ ngừng hoạt động một thời gian dài hay thậm chí là phá sản hay không?
Theo điều tra của cảnh sát khu vực thì chiếc xe mang biển số Fx chính là chiếc xe độc quyền của cậu chủ nhà họ Lâm – Lâm Duy. Đến sáng nay, người ta đã tìm thấy chiếc xe ở vách núi. Theo lời kể của người dân ven khu vực thì họ đã đưa người thanh niên trong xe hay là cậu chủ Lâm Duy vào bệnh viện gần đó nhưng tim cậu ta đã ngừng đập vào 7h36’ sáng nay và ngay sau đó, người nhà họ Lâm đã tìm cách giấu cánh báo chí để đưa thi thể cậu về nhà. Có lẽ đây là một cú shock lớn cho gia đình họ và cũng là một lợi thế lớn cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Fashin nên chủ tịch tập đoàn này đã cố che đậy bằng cách an táng “ngầm” cho con trai.
Dù sao đi nữa cũng xin chia buồn cùng gia đình về sự mất mát về cả vật chất lẫn tinh thần này. Xin hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.”
- Im ngay!!! – Nó ném cái điều khiển vào màn hình ti vi rồi hét toáng lên.
- Bịa đặt! Hắn ta sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Nhất định là các người nhầm rồi! – Giọng nó nhỏ dần rồi ngồi bệt xuống sàn.
Úp mặt vào hai tay, nó khóc nấc lên.
Làm sao mà nó tin được đây? Cậu bảo nó làm sao mà tin đây? Mới hôm nào Hân Hân điện cho nó bảo Lâm Duy hỏi tin tức về nó, thế mà giờ đây trên các phương tiện thông tin đại chúng lại đầy tin của cậu. Họ bảo cậu đã chết. Đời nhiều người tên Lâm Duy lắm, chắc không phải là tên chồng hắc ám ngày nào của nó đâu, chắc không phải là người đang nắm giữ trái tim của nó đâu. Nhưng mà người tên Lâm Duy, là cậu chủ của nhà họ Lâm, là người thừa kế tập đoàn Fashin, là người sở hữu chiếc xe mang biển Fx chỉ có một mà thôi. Đau lòng thay đó lại chính là người nó yêu. Ông trời đang đùa giỡn nó sao?
Nó là một người lạc quan, luôn có thể cười trong mọi hoàn cảnh. Nhưng bảo nó làm sao mà cười được khi mà những người nó yêu thương nhất đều lần lượt rời bỏ nó mà đi. Ông nội nó, ba mẹ nó rồi giờ đến cả Lâm Duy nữa, Thượng đế cướp tất cả những “thiên thần” trong cuộc đời của nó, “chiêu mộ” họ về bên ngài để mình nó bơ vơ trên trần đời.
- Chị ơi, cho em đặt một vé tàu đến... – Nó nói trong tiếng nấc rồi nhanh chóng gập máy sau tiếng “Được” của chị nhân viên ga tàu. Bám vào thành tường để gượng dậy, nó lau qua khuôn mặt rồi khoác áo vào. Nó phải về chứ. Dù có phải lết nó cũng phải lết về đó để nhìn cậu... lần cuối, để hỏi tội cậu sao lại bỏ rơi nó mặc dù chưa bao giờ cậu bảo rằng sẽ đến với nó cả...
.
.
.
Tàu đến bến, nó bước những bước chân nậng nề xuống sân ga.
Nơi này thật quen thuộc đối với nó, nơi nó từng sống một thời gian dài và cũng chính là nơi có người mà nó yêu thương...
- Chở cháu đến bệnh viện Nhất Thiên. – Nó leo lên taxi. Nó đã từng rất kỳ vọng vào xác suất sai lầm của bệnh viện này. Nó đã từng rất kỳ vọng rằng người đó không phải là Lâm Duy.
Một bệnh viện bên vách núi có địa hình hiểm trở nên không có lắm bệnh nhân.
Tiếng bước chân dội vào tường khiến cho dãy hành lang trở nên trống đến lạ.
- Chị ơi! – Nó gõ gõ tay vào bàn của bác sĩ trực.
Vị bác sĩ trẻ tuổi ngước khuôn mặt hiền từ nhìn nó.
- Chị cho em hỏi có phải hôm trước có một vụ tai nạn ở núi Nhất Thiên và người thanh niên trong xe được đưa vào đây phải không ạ? – Nó đặt tay lên ngực trái, như muốn giữ chặt trái tim mình, không để nó bất ngờ vỡ òa trước một tin gì đó thực sự khủng khiếp.
- Đúng rồi em! Nghe bảo cậu ta là cậu chủ nhà học Lâm. – Chị khẽ kéo gọng kính xuống để nhìn nó.
- Cậu ấy... – Mắt nó nhìn khẩn thiết.
- Cậu ta chết rồi. Người nhà đã đưa thi thể cậu ta về. – Chị lại kéo gọng kính lên và chăm chú vào cuốn báo tin tức với khuôn mặt Lâm Duy ở trang nhất, nói thản nhiên.
Nó đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất rồi nhưng sao người nó cứ mềm nhũn ra cọng bún, chân tay bủn rủn. Ai đó đang rút dần xương trong người nó, và rút luôn cái gọi là sự sống trong tâm hồn nó.
- Em không sao chứ? – Chị bác sĩ nhíu mày.
Nó không trả lời, chỉ đờ đẫn bước đi.
Lắm lúc, nó muốn nằm lăn ra mà chìm vào giấc ngủ, chìm vào những mộng mị ảo mà thực.
Nó đã mơ thấy Lâm Duy. Và ngay lúc này đây, nó muốn được gặp cậu dù là trong mơ, muốn hỏi cậu tại sao lại rời bỏ nó.
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh nó. Nhẹ nhàng lau những dấu tích của nước mắt trên khuôn mặt, nó mở cửa xe, nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể.
- Bác cho cháu đến biệt thự nhà họ Lâm đi ạ.
Chiếc xe lăn bánh, nó tựa đầu vào cửa xe, lơ đãng nhìn bầu trời với một màu u ám. Là trời u ám hay thực chất trong lòng nó không thể trong xanh đây?
- Hơn một tuần không gặp, trông em cũng không khác xưa là bao nhỉ? – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên. Một luồng điện rút ngang cột sống nó, nó giật mình quay sang.
- Là... anh? – Nó lắp bắp.
- Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?
~oOo~
Chap 89
- Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?
- Sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.
- Giống em, tôi chỉ đến điều tra vụ của Lâm Duy thôi. – Hắn nhún vai.
- Vì tập đoàn Minh Kỳ của anh à? – Nó nhếch mép.
- Không phải vì Minh Kỳ mà là vì FM hội. Tập đoàn Minh Kỳ không phải là của tôi. – Thiên Minh nhíu mày.
Nó không nói gì, thở dài rồi lại nhìn ra phía ngoài kia.
Sao ai cũng “có hứng thú” với việc này vậy nhỉ?
- Tôi nhắc đến hắn làm em buồn vậy ư? – Không nhìn nó, Thiên Minh nói.
Nó im lặng và hắn xem như là một sự khẳng định cho câu hỏi ban nãy.
- Em đúng là một con nhỏ cứng đầu, chưa bao giờ chịu tin vào những việc bày ra trước mắt.
- Anh nói vậy là ý gì? – Nó bật người dậy.
- Chắc em hiểu. – Thiên Minh nhún vai rồi lao xe đi với tốc độ kinh hoàng.
Nó bàng hoàng. Phải, nó thừa hiểu cái “điều bày ra trước mắt” mà Thiên Minh nhắc đến là gì. Đâu phải là nó không chịu tin? Chỉ là nó chẳng thể nào tin được, chẳng thể nào ép bản thân mình phải tin vào điều đó được dù chỉ là tin tưởng tương đối.
Không phải là nó cứng đầu nhưng mà đột ngột quá, kinh hoàng quá mà đối với một con bé như nó có lẽ là chưa thể thích ứng kịp với việc sống mà không có cậu trên đời mặc dù nếu cậu còn sống cũng sẽ không ở cạnh nó. Nhưng nó đâu cần cậu ở cạnh? Chỉ cần cậu sống khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc thì đối với nó thể là đủ rồi.
- Em quen với tốc độ rồi à? Nhớ hồi nào em còn la oai oái mỗi lần phóng xe. – Thiên Minh cười.
Lại một lần nữa nó bàng hoàng. Ừ thì ngày nào Lâm Duy chẳng chở nó đi với cái tốc độ đó. Chỉ có lúc đi xe đạp với Tùng Kha mới sợ rớt khỏi xe chứ còn việc ngồi trong xe thể thao kiểu này có lẽ... nó quen rồi.
- Thành thói quen rồi. – Nó cười buồn.
- Kể cả việc có hắn trên đời?
Nó nhíu mày nhìn cậu. Nó hiểu chứ, nó hiểu điều hắn nói nhưng nó lại không hiểu tại sao hắn biết những gì nó nghĩ.
- Có lẽ. – Nó chuyển hướng nhìn.
- Để tôi giúp em thay đổi thói quen nhé? – Thiên Minh nhìn nó khiến nó giật mình, lặng người nhìn hắn mà chẳng nói được gì.
- Đến nơi rồi. – Nó nhìn cánh cổng trắng quen thuộc rồi bảo hắn dừng xe.
- Có cần tôi vào cùng không? – Hắn hỏi như một sự quan tâm.
- Không cần đâu. – Nó cố cười – Cảm ơn anh. Ít ra không tốn tiền taxi.
Hít một hơi thật sâu, nó bước vào trong. Trước mắt nó tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh rằng trong ngôi nhà đó, ba mẹ chồng nó sẽ mỉm cười đón nó.
Rằng khi bước lên gác, khẽ gõ nhẹ cửa phòng và cánh cửa bật mở. Và rằng phía sau cánh cửa kia, nó sẽ lại được nhìn thấy cậu.
Chân nó bước nhanh hơn.
- Lam Bình hả con? – Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ba mẹ chồng nó gầy đi nhiều quá.
- Nhà mình... có tang sao? – Nó hỏi một câu hỏi mà dường như đã tìm được câu trả lời cho mình.
Mẹ chồng nó không nói gì, chỉ thở dài rồi bước vào phòng riêng. Bố chồng nó cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ông nhìn xa xăm rồi nhìn lướt qua vai nó khiến nó thấy lạnh.
- Con đi theo ta. – Ông nói nhẹ nhưng chắc nịch.
Nó bước theo bố vào một gian phòng cuối dãy nhà. Nơi đây chính là nơi đặt thờ ông nội và điều đó làm nó thấy sợ.
- Lâm Duy... có lẽ nó đã gặp được ông nội nó rồi. – Bố chồng nó vừa dứt lời, cả thân hình nó quỵ xuống, hai bờ vai run lên.
Ảnh của cậu nằm ở kia, ngay bên ảnh ông nội. Nó tự hỏi nếu nói với bức ảnh kia liệu cậu có nghe thấy hay chăng?
Giờ thì nó tin rồi. Giờ thì nó có thể tin rằng cậu đã không con trên đời này nữa rồi.
Chào hỏi ba chồng, lấy lý do đi dạo, nó bước ra khỏi nhà.
Trời lúc nãy còn nhá nhem bây giờ đã phủ một màu đen. Lại là nước mắt. Nó chưa bao giờ nghĩ khóc là yếu đuối nhưng giờ đây nó thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé biết nhường nào.
Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng không một tiếng còi xe.
- Lên xe đi.
- Cảm ơn anh vì lòng tốt đó nhưng tôi sẽ cảm ơn anh hơn nữa nếu anh... để tôi một mình. – Nó nói xong rồi bỏ chạy.
Thiên Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó chạy trong đêm, lòng gợn lên những đợt sóng lăn tăn.
- Sao em cứ thích làm cho người khác phải đau thế nhỉ? – Hắn lắc đầu rồi lái xe đi theo nó.
Nó bảo nó rất sợ bóng tối. Nhưng giờ đây nó còn sợ cuộc sống này gấp trăm lần.
Có phải chăng lúc con người ta sợ hãi nhất cũng là lúc họ can đảm nhất hay chăng?
“Tại sao cứ phải khổ sở vì hắn như vậy? Liệu người ra đi là tôi thì bây giờ em có như vậy không?”
Trên một chiếc xe gần đó, Thiên Minh vẫn lặng lẽ quan sát nó, lòng nhói lên những suy nghĩ khiến tim đau đớn.
Nó thực sự muốn ngủ.
Nó thực sự muốn mơ.
Nó thực sự muốn gặp cậu.
Và nó thực sự muốn nói rằng nó yêu cậu...
Dù không ở cùng một thế giới, một không gian, một thời gian nhưng nó vẫn muốn được yêu cậu mãi. Tình yêu vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.
Nó ngước mặt lên bầu trời để đón những giọt mưa. Mưa rơi như khóc thương cho một con người, một số phận. Mưa rơi xóa đi nước mắt nó nhưng lại chẳng thể nào làm dịu đi nỗi đau trong lòng nó.
Sáng quá.
Nó chợt thấy trước mắt mình một luồng ánh sáng đến chói mắt.
Khẽ nhắm mắt lại và nó nghe thấy tiếng còi xe ngày một gần hơn.
Chân nó đặt xuống lòng đường từ bao giờ.
“Kít....kít...kít”
Nó khẽ mỉm cười. Tất cả những gì nó muốn bây giờ không phải là sự sống của thể xác mà là sự sống của trái tim mình. Mà sự sống của trái tim nó đang ở chỗ cậu. Nó phải đến đó và sống tiếp với trái tim đang đập dang dở.
Nếu có thế giới bên kia thật thì hãy cho nó được gặp cậu. Và nếu có Thiên đàng, nếu Thiên đàng là nơi những “thiên thần” của đời nó đang sống thì xin Thượng đế cho nó cơ hội được là một trong số những “thiên thần” bên cạnh người.
Chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió.
Để lại nó nằm bên vệ đường.
Trong tay nó những giọt mưa còn vương.
Bên tai nó còn nghe được tiếng Thiên Minh thét gọi tên nó rồi đột nhiên im bặt. Nó chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mưa buồn.
Ấm quá.
Ai đó đang ôm trọn nó vào lòng.
Vậy là cậu đã đến.
Vậy là Lâm Duy đã đến... mang nó lên Thiên đàng.
Nó thầm cảm ơn Thượng đế, có phải chăng Người đã cử cậu đến đây để dẫn nó về nơi bình yên của Người?
Nhắm đôi mắt mệt mỏi, nó khẽ cười thật hạnh phúc trong vòng tay người mà nó yêu...
“Cho em nghỉ một lát thôi rồi em sẽ lại mở mắt ra nhìn anh mà... Em hứa đấy bởi hơn ai hết, em muốn anh mãi ôm em như bây giờ.”
“Ngủ ngon nhé tình yêu của anh!”
Chap 90
Nếu anh chết, anh sẽ mang em đi...
Một nụ hôn nhẹ như gió được đặt lên trán nó.
Chẳng còn đau đớn gì cả mặc dù lúc ngã xuống thấy thân hình ê ẩm và nặng trịch.
Gần đến rồi chăng? Nơi ở của Thượng đế? Nơi ở của những “thiên thần”?
- Lam Bình.
Tên nó được xướng lên. Nó thấy mình nhẹ bẫng như đang bay vậy. Trong tưởng tượng của con người, bất cứ thiên thần nào cũng có một đôi cánh. Nó muốn sở hữu một đôi cánh trắng – màu mà nó thích. Nó cố mở to mắt để nhìn rõ hơn đôi cánh của mình.
- Lam Bình.
Một lần nữa và chỉ một lần đủ để nó nhận ra ai đang gọi tên mình. Giọng nói này giống như trong giấc mơ của nó vậy. Lâm Duy cũng gọi tên nó và rồi rời xa nó nhẹ như một cơn gió.
- Mở mắt ra nhìn tôi đi.
Nó nhấc đôi mi ướt đẫm và trước mặt nó là cậu. Cậu cười với nó giống như trong giấc mơ kinh hoàng kia và liệu có phải sau đó cũng sẽ giống trong mơ?
Nó vòng tay ôm lấy cậu và bật khóc.
Vậy mà trong một phút giây nào đó, nó chần chừ không muốn ôm cậu bởi nó sợ cậu sẽ tan biến như bọt bóng trong không khí. Nó sợ!
Vậy mà trong một phút giây nào đó, nó đã nghĩ rằng sẽ không được gặp cậu, sẽ không được nằm trong vòng tay cậu như bây giờ. Nó cũng sợ!
Vậy mà trong một phút giây nào đó, nó hãi hùng khi nghĩ ở một thế giới khác, nó sẽ lại sống tiếp cuộc sống cô độc. Nó lại sợ!
- Tôi đã tưởng sẽ không được gặp anh nữa. – Nó khóc nấc lên.
- Tôi biết cô không phải là người mít ướt mà. – Lâm Duy cười xòa.
- Anh sẽ đưa tôi theo chứ? – Nó mở to đôi mắt ướt.
- Tất nhiên.
- Tôi chưa bao giờ được thấy Thiên đàng. – Nó tỏ vẻ thích thú.
- Và cô sẽ chẳng bao giờ được thấy. – Lâm Duy lại cười.
Nó giật mình, co rúm cơ mặt. Cậu nói vậy nghĩa là sẽ không cho nó đi cùng ư?
- Vậy sao anh bảo sẽ đưa tôi theo? – Nó nhíu mày.
- Là tôi. Không phải là ma đâu. – Lâm Duy nhéo má nó.
Từ ngạc nhiên, nó chuyển sang vui sướng và sau đó là hạnh phúc tột cùng. Tại sao nó có thể nghĩ là mình chết rồi trong khi nó đang nằm bên vệ đường và chẳng có giọt máu nào hòa lẫn vào mưa?
- Anh đã cứu tôi?
- Umk. – Lâm Duy gục đầu.
“Không phải là tôi cứu em mà là tôi đang cứu trái tim mình.”
- Vậy mà tôi cứ tưởng anh chết rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng anh không cho tôi đi cùng. Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Anh có biết tôi sợ lắm không? – Nó òa khóc, đấm thùm thụp vào lưng cậu.
Lâm Duy không hề phản kháng. Cậu chỉ khẽ cười nhìn nó nói những điều “thật lòng”.
Nhưng nếu anh sống, nhất định anh sẽ giữ em lại bên cạnh anh.
Trên một chiếc xe gần đó, có một người mà ai-cũng-biết-là-ai khẽ nhếch mép cười.
“Vậy là tôi lại chậm một bước, chỉ một bước thôi để đến cạnh em...”
Thiên Minh lặng lẽ quan sát nó từ xa và rồi cũng lặng lẽ để tuột tay nó, lặng lẽ nhìn nó nằm trong vòng tay người con trai khác.
Đã gọi tên nó nhưng im bặt khi thấy bóng ai đó ôm trọn lấy nó, thoát khỏi chiếc xe tử thần.
Đã định chạy đến bên nó nhưng lại lặng lẽ trao cho nó một nụ cười chúc phúc.
Bởi hơn ai hết, hắn hiểu nếu hắn cứu được nó cũng chưa chắc đã cứu được trái tim nó.
“Có lẽ em không cần tôi để thay đổi một thói quen nữa rồi.”
Trao cho hai người đang nằm bên đường dưới màn mưa một ánh mắt cười rồi đặt nhẹ tay lên vôlăng.
“Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, Lâm Duy.”
~oOo~
- Tại sao anh lại giả chết? – Nó vừa hỏi vừa sấy tóc.
- Tôi không giả chết. – Cậu nói chắc nịch.
- Vậy tại sao?
- Thương trường mà. Đúng là tôi có bị tai nạn nhưng người lái xe hôm đó không phải là tôi. Các đối thủ cạnh tranh với Fashin chỉ muốn loan tin vịt hòng làm suy sụp tinh thần mọi nhân viên trong bộ máy tập đoàn, công suất làm việc sẽ thấp và cuối cùng là “đá” Fashin ra khỏi top những tập đoàn phát triển nhất thôi.
Lâm Duy nói một lua. Nó ậm ừ rồi khẽ cười. Ít ra nó chỉ cần biết cậu còn sống là đủ.
- Sao anh không thanh minh? – Nó nhíu mày.
- Chỉ là thuật tương kế tựu kế thôi. Cho họ tưởng bở rồi sẽ không đề phòng đến mối nguy hiểm mà Fashin đem lại. – Lâm Duy nhún vai. – Nếu không có vụ này thì liệu cô có trở về không?
Nó giật mình.
- Tại sao lại bỏ đi? – Mắt cậu ánh lên sắc lửa.
Nó sợ.
- Chẳng phải anh hẹn tôi chỉ để ăn bữa cuối rồi tạm biệt, ai đi đường nấy thôi sao? Ông nội mất xem như chúng ta không cần phải đóng kịch gì nữa. Tôi chỉ là đi sớm hơn một ngày thôi mà. – Nó phân bua.
Mắt Lâm Duy dịu lại, cậu chết sững vì những gì nó nói. Không lẽ nó không hiểu tình cảm của cậu sao? Hay thật sự nó chẳng có tí gì gọi là “thích” cậu cả?
- Tôi đến chết vì cô mất. – Lâm Duy đặt tay lên trán, ca cẩm. – Trong hợp đồng đâu có nói là sau khi ông mất thì hợp đồng hết hiệu lực đâu.
Nó thẫn thờ.
- Nhưng mà Lâm Duy này... tôi đi thì có liên quan gì đâu. Chẳng phải trước đây khi ký hợp đồng, anh luôn mong thời gian trôi thật nhanh còn gì. Tại sao lại... tìm tôi? – Nó nhìn cậu.
Lâm Duy trừng mắt nhìn nó. Cậu biết trả lời sao bây giờ? Không lẽ lại bảo rằng cậu yêu nó mất rồi. Rằng trước đây và bây giờ, tình cảm của cậu đã thay đổi sao?
Ai lại... tỏ tình vào khung cảnh này nhỉ?
Nghĩ một hồi, Lâm Duy đáp:
- Tôi là người giữ chữ tín. Tôi không cho phép tôi hay cô thất hứa. Nếu đã ký thì phải thực hiện dù có chuyện gì đi chăng nữa.
- Ra thế. – Nó cười buồn. – Nhưng mà chưa đầy một tuần nữa hợp đồng sẽ hết hiệu lực...
- Dù chỉ là một giờ cô cũng phải tuân thủ. – Lâm Duy cắt ngang rồi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa kinh thiên động địa của cậu khiến nó giật mình.
Nó... còn chưa đầy một tuần nữa để ở bên cạnh cậu.
Khẽ cười.
Không hiểu sao lại chẳng muốn nói cái điều mà trước đây nó cho rằng quá muộn để nói tẹo nào. Bí mất sống để bụng, chết mang theo.
~oOo~
Nó sẽ không nhập học lại bởi nó nghĩ rằng chưa đầy một tuần nữa sẽ lại phải rời xa nơi này thì nhập học làm gì.
Đến một nơi mới và nhập học chắc gì đã muộn.
Nhắc đến một nơi mới, nó mới nhớ đến Tùng Kha. Chắc giờ đang cuống lên tìm nó.
Khẽ cười, nó gọi cho anh.
Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nổ tung:
- <Nhóc con, em đang ở đâu vậy hả? Sao lại trả phòng?>
- Suỵt! Anh làm gì mà dữ vậy? Em đang ở nhà em. Em về nhà rồi. – Nó cười cười.
- <Hả? Sao không báo với anh một tiếng?> – Tùng Kha hậm hực.
- Tại em vui quá nên quên mất. Xin lỗi anh nha! – Nó nói ngọt. – Mà em đi thì anh càng có nhiều thời gian bên “người anh yêu” chứ sao?
- <Thôi thôi, đừng có đánh trống lãng.>
- Có đâu. – Nó cãi.
- <Em không về đây nữa à?>
- Umk... Khoảng một tuần nữa chắc em lại bị “đuổi” đến đó lánh nạn. – Nó suy nghĩ.
- <Khiếp! Cứ làm như đây là trại tị nạn không bằng.> - Anh cười.
- Giờ anh mới biết sao? – Nó toe toét.
- <Một tuần nữa anh giải quyết xong bài luận và vài công việc ở đây rồi sẽ đến chỗ em> - Anh hạ giọng.
- Đến làm gì? Em không cần tài xế.
- <Ai bảo là anh đến đón em. Em giàu thế cơ mà. Anh đến vì việc riêng thôi> - Nhắc đến, giọng anh khẽ buồn.
- Vậy ra đón anh nha?
- <Đợi em đón thì khi nào mới bước ra khỏi nhà ga đây? Thôi, anh có việc, bye nhóc>
Nói rồi, anh gập máy. Nó chỉ khẽ cười. Đời sao đẹp thế!!!
- Cô đang làm gì đấy? – Lâm Duy bước xuống cầu thang.
- Chuẩn bị bữa sáng. – Nó cười.
Cậu bước lại chỗ nó, nhìn nhìn ngó ngó một hồi rồi khuôn mặt chợt đanh lại.
- Nhẫn cưới của cô đâu? – Cậu gằn giọng.
- Nhẫn...? Nhẫn... á? – Nó lắp bắp, hai tay run lẩy bẩy nhìn cậu.
- Ai cho cô tự ý tháo ra vậy hả? Cô có biết nó quan trọng lắm không? Hay là cô làm mất rồi? – Lâm Duy nhíu mày.
- Đâu có... Tôi để trên phòng.
- Lên lấy đi. – Cậu ra lệnh mà nó lại răm rắp làm theo mới khổ.
Đón chiếc nhẫn từ nó, lâm Duy nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của nó. Đoạn cậu nhìn nó, hỏi như một tên trộm:
- Cô phát hiên ra gì chưa?
- Gì là gì? – Nó mặt ngô nghê.
- Thì là... à mà thôi, đến lúc biết hẵng hay. – Cậu quay lại bàn ăn và ngồi, để mình nó đứng như trời trồng.
Nhún vai, nó quay lại với bếp núc còn dang dở.
~oOo~
- Để nhìn bạn kỹ hơn nào. – Hân Hân đi vòng quanh nó, xem xét.
- Chẳng khác gì. – Băng Di phán.
- Hai người lại sống cùng nhau à? – Hân Hân nhìn nó cười.
- Ừ, sống nhờ thôi. Khoảng tuần nữa mình lại đi. – Nó cười trừ. Nó vẫn chưa kể với các bạn về bản hợp đồng bởi trong đó có ghi điều kiện là không được tiết lộ cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng mà.
- Kỳ thật! – Băng Di chép miệng rồi hí hửng – Hay bạn đến sống với mình đi. Sống một mình cũng buồn thật.
- Nhưng mình lỡ hứa với anh Kha là tuần sau sẽ quay lại đó rồi. Sợ ảnh đến lôi cổ đi thì... – Nó ngập ngừng.
Hai đứa bạn mắt long lanh, khẽ À một tiếng rồi nhìn nó nham hiểm như kiểu: “Hai người có quan hệ gì? Khai mau!”
- Ý, không phải như mấy bạn nghĩ đâu. Anh Kha có người yêu rồi mà. – Nó giải thích.
- Hả? Vậy còn bạn? – Hân Hân tròn mắt nhìn nó.
- Mình thì liên quan gì. Thật là. – Nó cúi mặt ngượng ngùng rồi kéo hai người bạn đi ăn kem.
~oOo~
Đêm.
Con nhóc ngồi lặng yên bên cửa sổ.
Cả ngày cười đùa vui vẻ cứ như là muốn rút hết niềm vui về ban đêm vậy.
Thảo nào mà giờ đây thấy lòng buồn vô hạn, chẳng hiểu vì sao.
Lúc sáng gặp Jun trên hành lang. Không hiểu sao cậu lại tránh mặt con nhóc và cố ý bước đi thật nhanh. Điều đó khiến con nhóc hụt hẫng vô cùng. Ít ra cậu cũng đã nói là yêu con nhóc mà, sao lại... vô tâm như vậy nhỉ?
Yêu?
Yêu là gì nhỉ?
Cũng một lần muốn thử yêu là thế nào bởi từ lâu từ đó đã không còn xuất hiện trong từ điển tình cảm của con nhóc nữa rồi.
Điện thoại chợt rung, một tin nhắn và cái tên người gửi là Jun không hiểu sao lại khiến lòng con nhóc vui lạ.
“Bạn có thể gọi cho tôi được không?”
Một dòng thật ngắn ngủi và khó hiểu. Những tưởng chỉ có mình mới là người khó đoán không ngờ trên đời còn có những người còn khó đoán hơn cả bản thân mình.
“Tại sao cậu ấy không tự gọi cho mình nhỉ?”
Nghĩ vậy thôi chứ con nhóc vẫn gọi cho Jun.
Áp tai vào điện thoại, con nhóc bàng hoàng, cả thân hình như đông cứng.
Con nhóc đang nghe cái gì thế này? Là nhạc chờ của Jun sao? Không phải vì vậy mà bắt con nhóc phải gọi chứ? Chỉ để cho con nhóc nghe bản nhạc chờ?
If the hero never comes to you
If you need someone you're feeling blue
If you wait for love and you're alone
If you call your friends nobody's home
You can run away but you can't hide
Through a storm and through a lonely night
Then I'll show you there's a destiny
The best things in life they are free
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you're feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
If your sky is grey oh, let me know
There's a place in heaven where we'll go
If heaven is a million years away
Oh, just call me and I'll make your day
When the nights are gettin' cold and blue
When the days are gettin' hard for you
I will always stay here by your side
I promise you I'll never hide
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you're feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
- <Gọi cho tôi bất cứ khi nào bạn muốn khóc nhé. Hãy cho tôi một cơ hội được chia sẻ cùng bạn bởi nhìn bạn một mình cắn chặt nỗi đau khiến tim tôi như bị xé nát vậy. Tôi không chắc mình có phải là Hoàng tử của đời bạn hay không nhưng có một điều mà tôi chắc chắn và có thể là bạn không biết rằng Tôi yêu bạn!>
Con nhóc bật khóc ngon lành.
- <Mở cửa cho tôi đi. Tôi đang đứng trước nhà bạn.>
Ngay sau đó, con nhóc lao xuống dưới chỉ để mở cửa cho Jun. Không hiểu sao lại hành động như vậy, chỉ biết là con nhóc cần lắm một bàn tay, một bờ vai vào lúc này.
Cửa mở, Jun khẽ cười nụ cười quen thuộc mà có lẽ từ giờ chi dành cho một người.
- Bạn khóc thật đấy à? – Jun tiến lại chỗ con nhóc.
- Bạn... – Khẽ ngước khuôn mặt ướt đẫm, con nhóc nhíu mày.
- Những gì tôi đã nói thì nhất định sẽ làm. Nào, khóc đi. – Jun vòng tay ôm lấy con nhóc.
Một thoáng sững sờ bởi lần đầu tiên có một người khác giới không phải là ba con nhóc ôm nó như vậy.
Một thoáng sợ hãi bởi nếu đặt nhầm lòng tin thì sẽ bị tổn thương.
Một hoáng phân vân vì thật lòng không biết có phải là mình yêu Jun thật hay không, chỉ cảm thấy vui và thoái mái khi ở cạnh cậu.
Đó có phải là tình yêu?
Nước mắt lăn ướt đẫm vai áo Jun.
- Tôi không hứa sẽ làm bạn hạnh phúc nhưng tôi dám chắc sẽ yêu bạn thật lòng.
Yêu?
Là vậy sao?
Khi mà trái tim ta cảm thấy hạnh phúc và tìm đến một trái tim cùng đập chung một nhịp.
Khi mà con người ta xóa đi tất cả mọi khoảng cách, mọi lớp vỏ bọc giả dối để sống thật với bản thân mình.
Vậy thì con nhóc đã tìm thấy... thứ gọi là “Tình yêu” và cảm giác khi “Yêu và được Yêu”.
Không dám chắc sẽ yêu bạn suốt đời nhưng ngay lúc này đây là khi tôi biết tôi yêu bạn thật rồi!
Chap 91
Lâm Duy đưa tay đẩy cánh cổng trắng để vào nhà.
- Lâm Duy!
Cậu giật mình quay lại khi có người gọi tên mình.
- Thiên Kỳ?
- Lâu rồi không gặp, cũng không ngờ cậu còn nhận ra tớ. – Thiên Kỳ cười xòa.
- Cậu nói hơi quá rồi đấy. – Lâm Duy gãi đầu – Mà sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?
- Vì nhớ cậu quá đấy. – Thiên Kỳ nháy mắt.
- Cậu lại đùa.
Thiên Kỳ ngưng cười, tiến lại chỗ cậu, đôi mắt cô sưng lên có lẽ là do khóc.
- Tớ tưởng hai người yêu nhau thật lòng nên mới ra đi để nhường cậu cho cô ấy nhưng không phải vậy. – Thiên Kỳ nhìn xoáy vào mắt Lâm Duy.
- Cậu có ý gì?
- Tớ đã gặp Lam Bình và những gì chứng kiến suốt bao nhiêu ngày qua đã khiến tớ nhận ra rằng tớ không thể để cậu rơi vào tay con người bắt cá hai tay kia được. – Hai mắt cô long lên.
- Thiên Kỳ...cậu đang nói gì vậy? – Lâm Duy hơi lo lắng.
- Tùng Kha... – Thiên Kỳ đang nói dở chừng thì chợt khựng lại khi thấy nó lù lù bước ra. Cô nhìn sượt ngang vai Lâm Duy – Chào cô Lam Bình, vẫn khỏe chứ?
- Chào. Cảm ơn và tôi khỏe. – Nó mỉm cười thật tươi.
- Liệu tôi có diễm phúc được mời cô đi chơi không nhỉ? – Thiên Kỳ nhếch mép.
- Đi chơi sao? – Nó khẽ nhíu mày.
- Cô không cần sợ tôi bắt cóc hay làm hại gì cô đâu bởi lần này có cả anh trai tôi nữa, anh ấy sẽ bảo vệ được cho cô mà. – Thiên Kỳ đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn nó.
- Thiên Minh sao? – Nó nhắc lại.
- Cô nghĩ anh trai tôi thì còn có ai nữa?
- Vậy tôi đi cùng. – Lâm Duy xen ngang. Làm sao để nó đi cùng với Thiên Minh được cơ chứ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng cậu.
Thiên Kỳ dừng lại đôi chút trên khuôn mặt của Lâm Duy rồi khẽ nhún vai:
- Tùy cậu thôi. Tối nay 7h tôi sẽ cho xe đến đón nha. – Thiên Kỳ nói rồi bước đi, ánh mắt cô như muốn nuốt luôn cả nó vậy.
- Anh nhất định phải đi sao? – Còn lại hai người, nó hỏi Lâm Duy.
- Tôi vẫn là người có trách nhiệm với cô mà. – Lâm Duy bước vào trong.
- Nhưng còn hai ngày nữa là hết hiệu lực hợp đồng rồi. – Nó nói lớn.
- Hai giờ vẫn phải thế chứ đừng nói là hai ngày. – Cậu bước chân vào nhà sau khi để lại câu nói với chất giọng vô cảm. Không hiểu sao, cậu ghét việc nó đem bản hợp đồng đặt giữa cậu và nó.
~oOo~
Trời chập tối, một chiếc xe Limo đen loáng bóng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.
Nó cùng Lâm Duy bước vào xe.
- Đi đâu đây? – Nó hỏi.
- Làm sao tôi biết được. – Lâm Duy nhún vai rồi khẽ đằng hắng. – Này, cô đã ở đâu trong suốt những ngày không có tôi bên cạnh?
- Tôi... mặc kệ tôi chứ. Anh hỏi làm gì? – Nó quay mặt đi hướng khác.
- Tùng Kha là ai vậy? – Lâm Duy cúi mặt.
Nó giật mình, sao cậu lại biết về anh?
- À, xe dừng lại rồi kìa. Xuống thôi. – Nó đánh trống lãng rồi bước xuống xe.
Lâm Duy nhìn theo nó, khẽ lắc đầu thật buồn.
- Chào hai người. – Thiên Kỳ cười tươi bên cạnh Thiên Minh.
- Chào! – Nó vẫy tay, khẽ nghiêng đầu.
- Vào thôi! – Thiên Kỳ kéo tay nó.
- Vào đâu? – Nó nhìn quanh.
Thiên Kỳ đưa tay chỉ về phía trước.
- Cậu đưa bọn tôi đến vũ trường à? – Lâm Duy há hốc mồm.
- Đừng nói với tớ là cậu chưa bao giờ đến đây đấy chứ? – Thiên Kỳ nhíu mày.
Lâm Duy chợt nhìn nó đang đứng ngơ ngác.
- Nhưng... cô ấy... – Cậu e ngại.
- Sao? Cậu sợ tớ dạy hư vợ cậu à? – Thiên Kỳ tỏ vẻ dỗi. Mặt nó đỏ ửng và mặt Lâm Duy cũng chẳng kém. Vợ gì chứ?
Thiên Minh đứng yên chẳng nói gì. Chỉ vì chiều ý em gái mà đến đây chứ thực ra cũng chẳng hứng thú với những cuộc chơi kiểu này lắm và chắc rằng đêm nay không khí sẽ vô cùng căng thẳng. Đến giờ, cậu vẫn không hiểu tại sao Thiên Kỳ lại quay trở về với khuôn mặt hậm hực và thẳng thừng tuyên bố sẽ không để Lâm Duy rơi vào tay nó.
Vũ trường sôi động với tiếng nhạc xùng xình. Thật không khó để tìm được chỗ cho mình, nhất là khi nó đi giữa hai anh chàng cao hơn hẳn nó một cái đầu và cùng một cô nàng hấp dẫn như Thiên Kỳ. Hình như ba người họ rất có tiếng ở nơi đây. Nhìn cái cách mọi người nể sợ và nhường đường cho họ đi thì biết.
- Chị cho em chai rượu mạnh. – Thiên Kỳ vẫy tay gọi đồ uống rồi nhanh chóng kéo tay nó ra phía ngoài. – Ra nhảy cùng tôi nào.
Nó lúc bấy giờ đang ngồi bên cạnh Lâm Duy loạng quoạng vì cái kéo tay và lời nói của Thiên Kỳ. Đây là lần đầu nó đến đây mà!?!
Nhưng chẳng có cách nào để từ chối cả. Bỗng tay kia của nó được níu lại. Lâm Duy vẫn ngồi yên như tượng, không thèm nhìn nó và Thiên Kỳ, cất giọng:
- Cậu để cô ấy yên đi. Đừng bày nhiều trò nữa.
Thiên Kỳ lặng người.
Sao Lâm Duy khác quá, chẳng giống cậu của dạo còn là “người yêu” của cô tẹo nào.
Vì nó ư?
Khẽ nhếch mép cười, Thiên Kỳ ngồi xuống ghế đối diện Lâm Duy và nó, bên cạnh là Thiên Minh.
- Được thôi! Tớ cũng chẳng cần phải vui vẻ lắm với cô ta. – Cô nhún vai.
Đặt cốc cocktail xuống bàn, Lâm Duy nhìn những con người đang chìm vào điệu nhảy điên cuồng ngoài kia bằng nửa con mắt, tự hỏi không biết bao giờ mới thoát ra khỏi nơi đây và tất nhiên là cùng nó.
- Nào, tôi với cô dù không thích nhau lắm nhưng vẫn uống với nhau được một ly chứ? – Thiên Kỳ đặt cốc rượu loại mạnh trước mặt nó.
- Tôi... không uống được. – Nó xua xua tay.
- Không tệ như cô nghĩ đâu. Thử xem. – Thiên Kỳ hếch mặt rồi kề cốc rượu của mình lên môi, uống cạn.
Nó cười gượng gạo. Hay là thử nhỉ? Dù sao cũng chẳng có hại gì cho nó cả.
Nghĩ vậy, nó ép mình uống cái thứ chất lỏng sóng sánh trong cốc thủy tinh tuyệt đẹp kia.
Khẽ nhíu mày, nó cố cười rồi đặt cốc không xuống bàn.
- Sao? Tuyệt phải không? – Thiên Kỳ cười tươi.
Nó cười mà mặt méo xẹo.
- Vậy uống tiếp đi. Cô cũng phải sánh được tửu lượng ít nhất là bằng một phần hai chồng mình chứ? – Thiên Kỳ nhìn sang Lâm Duy, nói đầy ẩn ý.
Một ly.
Hai ly.
Ba ly.
Chất lỏng kia cứ được rót vào cốc nó mãi. Cứ cạn rồi lại đầy, đầy rồi lại cạn.
Hai má nó ửng hồng. Dấu hiệu cho thấy nó đã say.
- Đủ rồi đấy Thiên Kỳ. – Thiên Minh cản bàn tay cô đang rót rượu vào cốc nó.
- Anh sợ em chuốc say cô ta sao? Anh sợ em làm gì cô ta à? – Thiên Kỳ nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt nửa đau buồn, nửa giễu cợt.
- Em làm vậy thì được gì? – Thiên Minh lấy chai rượu từ tay cô.
- Tại sao anh cứ phải đứng về phía cô ta nhỉ? Em mới là em gái anh cơ mà? Anh sợ cô ta say nhưng còn em gái anh thì sao? Em gái anh say có ai bảo vệ như cô ta không? – Thiên Kỳ đứng bật dậy.
- Sao em lại nghĩ như vậy?
Thiên Kỳ không trả lời câu hỏi của anh, quay lại nhìn nó đang gục đầu trên bàn, khẽ cười trong nước mắt:
- Cô sướng thật, có đến hai người... à không phải là ba người mới đúng chứ, ba người đó đều cố sức che chở cho cô. – Nói rồi, cô bỏ chạy ra khỏi vũ trường nhộn nhịp.
- Đưa cô ấy về nhà. – Thiên Mình trừng mắt nhìn Lâm Duy.
- Không cần anh phải dạy tôi điều đó. – Lâm Duy trả lời nhưng vẫn không nhìn đối thủ.
Với vẻ mặt hậm hực, Thiên Minh chạy đuổi theo cô em gái.
Còn lại mình nó và Lâm Duy, cậu đặt ly rượu của mình xuống bàn rồi quay sang nhìn nó:
- Cô đúng là kém thật... nhưng lúc nào cũng là một con người hiếu thắng.
Cõng nó trên lưng, cậu bước lửng thửng ra khỏi vũ trường.
Nó nói mê sảng trong men say và trên lưng cậu.
Nhìn gương mặt đang đỏ ửng lên của nó, cậu khẽ cười.
- Lâm Duy... – Nó rên rỉ. Lâm Duy giật mình và dỏng tai nghe khi thấy nó nhắc đến tên cậu.
- Anh là đồ tồi!
Nó lảm nhảm và suýt chút nữa là cậu thả phịch nó xuống mặt đường. Nghĩ xem tự dưng lại có người bảo mình là đồ tồi thì sẽ cảm thấy như thế nào cơ chứ? Cũng may là cậu kìm nén kịp.
- Anh là đồ ngốc!
Tiêu nó rồi! Khói đã hình thành trên đầu cậu. Đồng ý là nó đang say nhưng chẳng phải trong cơn say, có những điều thường ngày không dám nói ra thì sẽ nói thẳng như ruột ngựa luôn hay sao?
Vậy là thường ngày nó vẫn dùng hai câu cảm thán kia để nói về cậu ư?
“Nếu cô tỉnh, chắc chắn cô không còn nằm yên trên lưng tôi nữa đâu” Lâm Duy nghiến răng.
- Mắt anh có vẫn đề hay thần kinh anh chạm chỗ nào vậy hả? – Nó đưa tay chỉ lung tung, loạng quoạng trong không khí.
Nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn.
Phải hết sức nhẫn nhịn.
Cứ xem đó là rượu nói chứ không phải là nó nói.
Người ta bảo một điều nhịn, chín điều lành mà.
Gần đến nhà rồi, chắc sẽ không cần nghe nó nói mê nữa, không muốn chút nào. Không khéo ngày mai lại lôi nó ra làm bia đỡ đạn thì tội quá!
- Tại sao anh không chịu hiểu nhỉ?
Cậu bắt đầu thấy tò mò. Hiểu ư? Hiểu điều gì?
- Tại sao anh không chịu hiểu rằng tôi...
Nó ngừng lại càng khiến cậu thêm tò mò về vế sau, có chuyện gì xảy ra với nó?
Chân cậu dừng lại, đứng chôn tại chỗ như chờ đợi.
- Cô sao? – Cậu thì thầm vào tai nó, nhỏ nhẹ và ấm áp hết mức có thể. Cậu cứ như là thôi miên nó vậy.
- Tôi...
Thình thịch... thình thịch....
Tại sao tim cậu lại đập nhanh hơn nhỉ?
-.... yêu anh... – Đầu nó tựa vào vai cậu và rồi không thấy nó nói gì nữa. Mà cần gì nó nói nữa, với cậu, chỉ thể thôi là đủ rồi, chỉ thế là hạnh phúc biết nhường nào.
Khẽ mỉm cười, cậu đặt lên trán nó một nụ hôn.
- Xong ngày mai, bản hợp đồng giữa chúng ta sẽ kết thúc, có nghĩa là xong ngày mai, mọi điều kiện được hủy bỏ và cũng có nghĩa là xong ngày mai, chúng ta sẽ có quyền được “yêu đối phương”.
“Chờ tôi nhé, sẽ có lúc tôi nói cho em biết bí mật của lòng tôi mà một đứa ngốc như em sẽ chẳng bao giờ tự khám phá ra được.”
~oOo~
- Bác sĩ, làm thế nào mới phục hồi được trí nhớ đây? – Thiên bảo đập mạnh tay xuống bàn.
- Cậu bình tình đi. Cậu cứ rối lên như vậy cũng chẳng giải quyết được gì đâu. – Vị bác sĩ ôn tồn bảo.
- Ông bảo tôi phải bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Thử hỏi nếu là ông, chẳng may quên mất vợ mình thì ông cảm thấy sao hả? – Thiên Bảo chồm người về phía trước.
Vị bác sĩ mở to mắt nhìn cậu, cơ mặt đanh lại rồi khẽ đằng hắng một cách khổ sở.
- Xin lỗi, tôi hơi quá lời. Thôi, không có việc gì nữa, tôi về đây. – Thiên Bảo hạ giọng rồi bước ra khỏi phòng khám.
Phản ứng của ông bác sĩ và việc cậu xin lỗi ông ta đều là có lý do của nó cả. Vợ ông đã mất trong một vụ tai nạn cách đây một năm và không nói thì hẳn ai cũng hiểu là ông ấy yêu vợ mình nhiều lắm.
- Hù. – Một bàn tay nhỏ đập mạnh vào vai khiến cậu quay lại.
- Hân Hân, sao bạn ở đây? – Thiên Bảo thốt lên đầy ngạc nhiên.
- Mình theo dõi cậu đấy. Hì! – Hân Hân cười rồi khẽ nhíu mày. – Sao cậu lại đến bệnh viện, đau ốm gì à?
- Đâu có. Chả là hôm qua đi xem bói. Thầy bói bảo hôm nay Hân Hân sẽ đi ngang qua đây nên đến đây chờ bạn thôi. – Thiên Bảo nói dối không chớp mắt.
- Bạn hỏi làm gì? Bộ muốn hỏi thầy xem bao giờ thì tụi mình cưới nhau à? – Thiên Bảo cười phá lên mặc cho hai má Hân Hân ửng đỏ.
- Ai thèm. – Cô quay mặt đi hướng khác rồi bước đi thật nhanh.
Thiên Bảo chạy đuổi theo, vẫn không thôi lảm nhảm câu: “Khi nào mình cưới nhỉ?”. Chỉ tội cho Hân Hân, người đi qua, kẻ đi lại cứ nhìn chằm chằm vào cô mà chẳng thể che mặt được.
- Ghé qua đây mình mua sợi xích nào. – Thiên Bảo đề nghị.
- Làm gì?
- Mình xích bạn lại, không cho phép bạn rời xa mình nữa. – Cậu nháy mắt.
- Mình là vật nuôi của cậu à? – Cô lườm nguýt.
- Không, bạn đâu phải là vật nuôi đâu, bạn là thú cưng của mình mà. – Cậu xiết nhẹ tay Hân Hân rồi kéo về phía trước.
Lắm lúc, cậu sợ rằng tình cảm sẽ không phải là một đường thẳng hay là một dốc núi cứ cao trào lên mãi. Nó giống như những làn sóng vậy. Lúc lên, lúc xuống, lúc xuất hiện và có khi sẽ biến mất mãi mãi.
- Hân Hân này, nếu mà mình không thể nhớ lại được thì có phải bạn sẽ rời xa mình không? – Thiên Bảo nhẹ nhàng hỏi.
Bàn tay nhỏ trong tay cậu khẽ buông. Một chút hụt hẫng nhưng không sao, cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi. Nếu người con gái ấy thực sự muốn rút tay ra thì cậu sẽ buông tay cô gái ấy. Tình yêu không phải là sự níu kéo, càng không phải là sở hữu.
Hân Hân rút tay mình ra khỏi tay cậu và bất chợt vòng tay ôm lấy cậu, cười hiền:
- Cậu ngốc thật! Mình yêu cậu là chính cậu chứ không phải là yêu trí nhớ của cậu. Dù có hay không cái khoảng trí nhớ kia thì mình vẫn yêu cậu, mãi mãi yêu. Mình không cần cậu nhớ ra mình, không cần cậu hiểu rõ mình như trước đây, chỉ cần cậu yêu mình và một lần nữa mình khẳng định, mình yêu cậu là đủ.
Hân Hân nghiêng nhẹ đầu, hương tóc cô bay thoang thoảng thật thơm dịu. Thiên Bảo khẽ cười, cái mà người ta gọi là hạnh phúc có khi thật là đơn giản. Và cái mà người ta gọi là Tình yêu lại chẳng hề có một định nghĩa rõ ràng...
Chap 92
Một cuộc gọi đường dài đến cho cô bạn thân đã di cư sang Anh cách đây vài tuần.
- Uyên Vân! Tớ Thiên Kỳ đây.
- <Ừ, nhìn số là biết, cần gì giới thiệu.> - Uyên Vân đáp hờ hững.
- Cậu vẫn giận tớ thật đấy à? – Thiên Kỳ xụ mặt.
- <Ai dám giận cậu? Đó là quyền của cậu mà. Cậu muốn làm người tốt thì tớ có quyền gì cản cậu.>
- Tớ không cố ý. Chỉ là tớ thấy cách cậu đối xử với Lam Bình quá tàn nhẫn.
- <Và thấy tớ là một con người thủ đoạn?> - Uyên Vân nhếch mép.
- Không có. Tớ biết cậu làm vậy chỉ là muốn tốt cho tớ thôi mà.
- <Vậy tại sao cậu không làm đến cùng? Cậu bỏ dở như vậy, yếu đuối như vậy thảo nào chẳng bao giờ dành được tình yêu của mình.>
- Vậy chứ cậu mạnh mẽ đấy Uyên Vân, cậu có được tình yêu của Thiên Bảo không?
- <.....>
- Cậu yên tâm nha, bởi nhất định tớ sẽ tìm được cho mình một tình yêu đích thực. – Thiên Kỳ khẽ cười.
Cả hai ngồi “nấu cháo” một hồi lâu thật lâu cho đến khi Thiên Kỳ nhớ ra việc cần phải làm.
Chào tạm biệt Uyên Vân xong, cô bước ra khỏi nhà.
- Hey, Lâm Duy, bàn này! – Thiên Kỳ vẫy tay.
- Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì không? – Lâm Duy kéo ghế xuống và ngồi đối diện cô.
- Có chuyện. Tớ có vài câu hỏi muốn hỏi cậu. – Thiên Kỳ khuấy ly nước cam vắt và nhìn đường phố qua khung kính.
- Là gì? – Lâm Duy thắc mắc.
- Cậu không còn yêu tớ thật chứ? Trả lời thật đi bởi tớ muốn kiểm chứng. – Thiên Kỳ vẫn không chuyển hướng nhìn.
Lâm Duy ngồi lặng im, một hồi sau mới lên tiếng.
- Kiểm chứng gì?
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ. – Thiên Kỳ quay lại nhìn Lâm Duy, khẽ cười.
-....
- Hết rồi?
-....
- Vẫn còn sao?
- Thực ra... tớ đối với cậu chỉ còn thứ gọi là ơn nghĩa và tình bạn. Cậu là người kéo tớ ra khỏi cái màn coolboy và khiến trái tim tớ ấm áp hơn. Tớ rất biết ơn cậu.
- Thế thôi? – Thiên Kỳ nheo mắt.
- Umk. Thế thôi. – Cậu gật đầu.
- Vậy nếu tớ và Lam Bình cùng rơi xuống sông thì cậu sẽ cứu ai? – Thiên Kỳ hỏi và ánh mắt xoẹt qua một tia cười.
Lâm Duy sững người. Thường thì ở phim truyền hình Trung quốc, người ta chỉ hỏi câu này đối với “mẫu thân” và “nương tử” thôi.
- Tớ...
- Tớ hay cô ta? – Thiên Kỳ hơi hướng người về phía trước.
Lâm Duy không trả lời. Mãi cho đến một lúc sau, Thiên Kỳ mới lên tiếng.
- Thôi bỏ đi. Tớ hỏi chơi thôi! – Nói rồi, cô dứng dậy và bước ra khỏi quán.
Lâm Duy lắc đầu khó hiểu rồi bước về nhà. Cậu đang chờ đợi biết mấy cho ngày hôm nay kết thúc. Lúc đó, hẳn cậu có thể nói yêu nó mà không vi phạm hợp đồng. Việc vi phạm đối với cậu chẳng “thú vị” chút nào.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, Lâm Duy gọi nó:
- Lam Bình, cô lấy giùm tôi cốc nước mát đi.
Chưa đầy một phút sau, nó đã mang ra cho cậu một cốc nước mắt lạnh. Tu một hơi hết sạch, lúc này, cậu mới nhận ra ánh mắt nó nhìn cậu có điều gì đó... khang khác.
- Có chuyện gì sao? – Lâm Duy ngờ vực.
- Không... à mà thực ra là có. – Nó khổ sở tựa người vào thành ghế.
- Chuyện gì? – Không hiểu sao, cậu cứ có linh cảm không hay về chuyện mà nó sắp nói.
- Tôi muốn hỏi anh một câu, một câu thôi. – Nó đưa một ngón tay phụ họa.
Lâm Duy xanh mặt nhưng cũng khẽ gật đầu. Trong suy nghĩ vẫn không thôi cầu xin chúa cho nó đừng hỏi những dạng câu ví dụ như “Anh thích tôi phải không?” bởi lúc đó cậu sẽ chẳng biết phải trả lời nó ra sao.
- Nếu tôi và Thiên Kỳ cùng rơi xuống sông thì... anh sẽ cứu ai?
Nó vừa đặt dấu chấm hỏi kết thúc câu nghi vấn thì cốc nước trên tay Lâm Duy rơi xuống đất đánh “Cộp”.
Lặng yên.
Cậu rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Tại sao trong một ngày mà lại có hai người hỏi cậu cái câu hỏi “khó” như vậy? Rốt cuộc hôm nay bị sao gì chiếu vậy hả trời?
Một hồi lâu sau đó, nhìn sắc mặt Lâm Duy chuyển đổi dần theo thời gian, nó vẩy tay:
- Thôi khỏi đi! Tôi chỉ hỏi chơi thôi! – Nó bước lên phòng. Còn Lâm Duy lại một lần nữa choáng váng. Nếu cậu nhớ không lầm thì trước khi đi, Thiên Kỳ cũng nói như nó vậy.
~oOo~
Màn đêm phủ nhẹ đôi cánh đen thẫm lên vạn vật, khẽ ru những tán cây xanh lay động trong gió.
Nó nhìn vali hành lý ở góc phòng, khẽ cười.
Xong ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ chỉ còn là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp mà nó sẽ luôn mãi giữ trong sâu thẳm trái tim mình.
- Cô không ngủ sao? – Một giọng nói vang lên sau lưng khiến nó giật mình quay lại.
- Sao anh vào được phòng tôi? – Nó ngạc nhiên nhìn Lâm Duy.
- Cửa đâu có khóa? – Cậu nhún vai hỏi lại rồi bước ra ngoài ban công, đứng cạnh nó.
“Thật ra có khi nào anh thích tôi chưa? Có khi nào anh thử nghĩ về tôi... dù chỉ là một phút chưa?”
Nó cười thầm rồi lại dõi mắt về phía xa xăm.
Có những lúc, nó ước mong có một loại thuốc thần diệu nào đó chỉ cần uống vào là sẽ được sống cùng người mình yêu. Nhưng làm sao đây khi mà nó không phải là nôbita hậu đậu và bên nó chẳng có anh chàng mèo ú đôrêmon nào cả.
Và ngay lúc này đây, nó chỉ mong thời gian ngừng lại mãi mãi, cho nó tận hưởng sự bình yên này thêm một lát nữa, một lát nữa thôi...
- Ngày mai... – Lâm Duy phá tan bầu không khí bình yên bằng một giọng nói bình thản nhưng lại khiến lòng nó nhói đau vô cùng. Không hiểu sao nó cứ ghét cái cụm từ “ngày mai” đến thế không biết.
- Tôi hiểu. – Nó cắt ngang. Nó chẳng muốn chính cậu nói ra cái điều đó tẹo nào.
- Umk. – Lâm Duy cúi đầu.
“Umk? Umk là sao?” Nó nhủ thầm.
Bất chợt, Lâm Duy nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng nó, buột miệng thốt lên:
- 11h30 rồi.
- Thì sao? – Nó ngạc nhiên.
- Vậy là sắp qua một ngày mới. – Cậu vẫn “hồn nhiên” chia sẻ với nó.
- Ra vậy. – Nó cười buồn – Một ngày mới, một cuộc sống mới.
Lâm Duy thoáng ngạc nhiên, nhìn nó như thể muốn hỏi có phải chăng cậu vừa chạm vào một điều gì đó đáng buồn của nó hay không?
“Anh sang đây đứng với tôi chỉ là để đợi qua ngày mới – ngày kết thúc hợp đồng, ngày tôi xa anh thôi sao? Không phải anh định đuổi tôi đi lúc nửa đêm thế này chứ? Anh thật là quá đáng, tự khắc tôi sẽ biết mình nên đi và đi như thế nào mà, có cần phải ép người ta vào đường cùng như vậy không?”
Không khí quanh nó không còn yên tĩnh nữa, tim nó đập nhanh hơn và dường như nó cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cái cách cậu hớn hở xem đồng hồ mặc dù mới xem chưa đầy năm phút trước và cả cách cậu tươi tỉnh thông báo từng giờ, từng phút cho nó khiến người nó lạnh toát, nó sợ mất cậu.
- 11h56 rồi kìa! – Lâm Duy cười tươi.
Tiếng “ừ” của nó thoảng nhẹ như gió hay thậm chí là chẳng thể nghe nổi. Mọi lời nói nó cố thoát ra đều đọng lại ở cổ, khiến cổ họng nó rát như có ngọn lửa lớn đang thiêu đốt vậy.
- Lâm Duy này! – Nó cất giọng sau một hồi cố gắng.
- Gì vậy? – Lâm Duy nhìn nó, ánh mắt khẽ cười.
- Anh còn nhớ chứ, mỗi tuần tôi đều được phép ra một điều kiện phải không? – Nó nheo mắt.
- Ừ. – Cậu gật đầu.
- Vậy giờ tôi có thể chứ?
Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lâm Duy gật nhẹ đầu:
- Cô nói đi.
Nó hạ giọng hết mức có thể, sợ rằng nó sẽ khóc như một con ngốc.
- Anh... ôm tôi được không? Chỉ một lát thôi. – Nó nói nhanh, giọng run run.
-....
Một thoáng lặng yên. Đề nghị khó quá chăng?
Từng giây phút nặng nề trôi, đôi mắt tròn xoe của Lâm Duy vẫn dính chặt lấy gương mặt khổ sở của nó và... quả thật là cậu không hiểu.
Nó mỉm cười chua chát, phủ phàng quay mặt đi, giấu nhẹm giọt nước tràn khóe mắt.
- Thôi... vậy... – Nó chưa kịp dứt câu thì một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Cảm giác lúc đó ư?
Bàng hoàng...
Sững sờ....
Rất nhẹ...
Rất ấm...
Rất quen thuộc....
Rất hạnh phúc...
Và rất đau...
Nó rúc đầu vào áo cậu, lặng yên trên vai cậu và... khẽ cười trong vòng tay của cậu.
Chẳng hiểu vì sao lại đưa ra điều kiện đó nhưng nó không muốn sau này phải hối hận, nó không muốn phải luyến tiếc, nó muốn có cảm giác cậu thuộc về nó, chỉ riêng mình nó thôi trong giờ khắc ấy.
Đồng hồ điểm tiếng chuông cuối cùng trong ngày. Cả nó và cậu đều bàng hoàng buông nhau ra và ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Giờ khắc ấy... 0h00
Nụ cười xuất hiện trên môi hai con người. Một hạnh phúc, hớn hở, còn một thì đau khổ, luyến tiếc.
Nó nhếch mép cười bản thân mình và nhìn Lâm Duy, chờ đợi một câu nói.
- Qua ngày mới rồi! – Lâm Duy nhún vai.
- Umk. Tôi biết. – Nó gật nhẹ đầu và lặng lẽ tiến lại gần đống hành lý.
Chợt, một bàn tay nắm lấy tay nó, xiết nhẹ.
Nó giật mình quay đầu lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy – đôi mắt có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó quên được.
Nó thấy mặt mình nóng ran. Cảm giác sao khó chịu thế này? Dường như mặt trời đang tiến lại gần trái đất, dường như là vậy.
Lâm Duy dường như cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim và hơi thở hỗn hển đầy hồi hộp của mình. Cậu hạ giọng, rút hết mọi can đảm và tự trấn an mình. Khóe môi khẽ nhấc lên, một giọng nói nhẹ, trầm ấm và... hơi run lọt thỏm giữa căn phòng nhỏ.